Tôi muốn chết để không phải khóc vì con
Con lớn tự kỷ, con bé kiệt quệ về thể chất vì không chịu ăn gì, cả ngày cháu chỉ ăn vài xi lanh sữa cầm hơi.
Tôi thương con muốn đứt ruột nhưng đã hoàn toàn bế tắc không tìm ra lối thoát cho cuộc đời mình, hai con trai song sinh của tôi một bé thì mắc bệnh tự kỷ, một bé suy kiệt về thể chất. Tôi đã làm mọi cách, đến mọi bệnh viện để cầu cứu chữa trị cho con nhưng bất lực. Tôi giờ chỉ muốn ra đường đâm đầu vào ô tô mà chết đi chứ không muốn sống nữa. Tôi 38 tuổi, là một bà mẹ bị hiếm muộn, sau nhiều năm chạy chữa mới có con bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Vợ chồng tôi sau 5- 6 năm điều trị và thụ tinh ở TP HCM bất thành, sau đó chúng tôi phải sang Thái Lan chữa rồi may mắn có bầu vào năm 2013.
Nhà tôi ở TP HCM, vợ chồng rất mực yêu thương nhau nhưng vì không có con, nhiều thời gian chúng tôi rơi vào trầm cảm, căng thẳng đến tột độ. Bao nhiêu tiền của hai vợ chồng đi làm tích cóp chỉ để chữa trị có con. Chồng tôi làm quản lý doanh nghiệp có trình độ chuyên môn và lương khá cao. Tôi từ nhỏ đã là người hướng ngoại, thích làm những công việc giúp ích cho cộng đồng nên sau khi học đại học, tôi xin vào một tổ chức phi chính phủ chuyên làm các dự án giúp đỡ trẻ em kém may mắn ở Việt Nam. Công việc của tôi đi khắp nơi, giúp đỡ nhiều người và luôn nghĩ cả đời mình chỉ làm việc tốt, chẳng làm hại ai bao giờ thì chắc mình sẽ được sống cuộc đời bình an.
Thế nhưng mọi việc chẳng bao giờ diễn ra như ý muốn. Một năm sau đám cưới không có tin vui, đi kiểm tra bác sĩ kết luận chồng tôi bị yếu sinh lý, tinh trùng rất ít; tôi đa nang buồng trứng, lạc nội mạc tử cung, tử cung mỏng… Sau 5 năm điều trị thuốc men, làm đủ mọi phương pháp hỗ trợ sinh sản như bơm tinh trùng vào tử cung, thụ tinh trong ống nghiệm (3 lần) đều thất bại. Quá tuyệt vọng, năm 2012 tôi và chồng vay mượn tiền quyết sang Thái Lan làm thụ tinh lần cuối, rất may lần này ông trời phù hộ. Sau 7 tuần tôi được bác sĩ tại Từ Dũ siêu âm kiểm tra có song thai. 16 tuần thai tôi được xác định có hai bé trai, tuy nhiên từ khi 6 tuần đến khi sinh một bé luôn ở tình trạng suy dinh dưỡng từ trong bụng.
Từ lúc có bầu tôi phải nghỉ việc để dưỡng thai vì thai đôi luôn dọa sẩy, khi ra máu, lúc dọa đẻ non. Có thời điểm tôi phải đi cấp cứu liên tục vì bị ra máu khi con mới 28 tuần và nằm viện để giữ con. Đến tuần 36 tôi được bác sĩ mổ bắt con, một cháu 1,5kg, một cháu được 2kg. Tưởng rằng mọi thứ thế đã là quá khổ, nào ngờ những đau đớn trong đời tôi thời điểm này mới chỉ bắt đầu. Suốt 6 tháng đầu hai con tôi chỉ chịu nằm trên tay người mới chịu, đặt xuống là cháu khóc tím tái đến ngất phải cho vào viện, không khi nào cháu ngủ được quá một tiếng mà không dậy khóc kêu gào. Cả hai cháu thay phiên nhau nằm viện Nhi đồng hết tháng nay sang tháng khác. Hàng đêm tôi gần như thức trắng cho con bú, vắt sữa và trông cháu. Nghe tiếng con khóc, thức đêm triền miên, căng thẳng tột độ nhiều lúc tôi muốn nhảy lầu tự tử vì con.
Khi con được 6 tháng, bé sinh ra được 1,5kg bắt đầu vào vụ ốm đau nặng hơn và bỏ ăn. Cháu bỏ ăn sữa, cháo, mỗi ngày chỉ ăn tí sữa cầm hơi bơm bằng xi lanh. Tôi đưa cháu nhập viện Nhi đồng nhưng bác sĩ kiểm tra rồi cho về vì nói không tìm ra nguyên nhân cháu bị sao hết. Sau đó tôi đưa cháu đi thêm nhiều viện công, tư khác cũng bất lực, cháu không ăn hết ngày này sang tháng kia. Vì không ăn, cháu suy dinh dưỡng nặng dưới mọi chuẩn, giờ cháu 30 tháng chỉ nặng có 7kg như em bé 3 tháng tuổi. Tháng nào tôi cũng đưa cháu vào viện 5- 7 lần, trung bình tuần 1-3 lần, lúc cháu đi ngoài, lúc viêm họng, phế quản, phổi, khi tay chân miệng, lúc thì sốt phát ban. Hơn 2 tuổi nhưng thời gian đi viện của cháu nhiều hơn nằm nhà khiến gia đình tôi rơi vào cảnh khánh kiệt tài chính.
Sau 3 năm chỉ có chồng tôi đi làm, con ốm đau suốt ngày nên chúng tôi mới đây đã phải bán nhà, đi thuê phòng trọ để có tiền chữa bệnh và nuôi con. Cách đây 6 tháng, bé lớn nhà tôi bắt đầu có biểu hiện lạ, gọi không thưa, không chơi với bạn bè, không nói năng gì. Trước đó, từ khi sinh ra tôi đưa cháu đi viện kiểm tra sàng lọc từng tháng thấy cháu rất ổn, phát triển bình thường cho đến tận 20 tháng. Biểu hiện nặng lên khiến tôi phải đưa cháu vào viện kiểm tra thì bác sĩ kết luận cháu bị tự kỷ.
Bầu trời như sụp đổ dưới chân, vợ chồng tôi không tin nên sau đó đưa cháu đi khám thêm nhiều nơi và kết quả vẫn như vậy. Cháu rất đẹp, bụ bẫm, đáng yêu, tôi không tưởng tượng được con mình, nguồn sống còn lại của bản thân giờ lại mắc căn bệnh trầm kha này. Mấy tháng nay tôi đã phải đưa con đi học ở trung tâm can thiệp cho trẻ tự kỷ, tháng 10 triệu tiền học. Cả nhà tôi giờ chỉ trông chờ lương của chồng chi tiêu cho gia đình. Con lớn tự kỷ, con bé kiệt quệ về thể chất vì không chịu ăn gì, cả ngày cháu chỉ ăn vài xi lanh sữa cầm hơn. Tôi 3, 4 năm nay nghỉ ở nhà chỉ để trông con chứ không đi làm gì ra tiền. Lúc các cháu bé còn nhờ bà nội hỗ trợ trông, giờ bà đau yếu, con ốm quanh năm không ăn gì, chỉ nằm viện khiến tôi muốn tắt thở.
Nhiều lúc tôi nghĩ hay mình chết đi để không phải lo nghĩ, không phải khóc nhiều thế này. Tôi ước gì mình ngủ và không bao giờ tỉnh dậy nữa nhưng cứ nghĩ nếu chết hai đứa con bệnh tật của tôi sẽ khốn khổ thế nào đây, tôi lại không dám chết. Mọi người ơi, giờ tôi phải làm sao đây?
Khanh/ Theo vnexpress.net